Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hấp diêm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Hệ thống thôi miên vạn giới (Update Phần 34)

Hệ thống thôi miên vạn giới (Update Phần 34)


Phần 21

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta mặc lại quần áo, ta và bá phụ cùng bá mẫu hàn huyên một chút rồi xin phép ra về. Ta nói bá phụ nếu nứng thì có thể quan hệ với bá mẫu nhưng bá phụ nói muốn để bá mẫu trong thời gian này phục vụ cho ta thật tốt nên sẽ không động đến nàng. Còn bảo nếu ta thương bá mẫu thì hãy cố gắng quan tâm đến bá mẫu hơn, thường xuyên đến doanh trại để địt bá mẫu cho bá mẫu bớt nứng. Những lời này khiến cho ta cảm thấy hóa ra bản thân mình là đại soái chỉ huy quân đội, không những phải gánh trách nhiệm trên vai mà hình như cũng phải chú ý đến cả trách nhiệm gánh trên con cặc mình nữa. Nhất thời cảm thấy bản thân có rất nhiều áp lực.
Dẫu sao thì dù nói như vậy nhưng có những áp lực như thế, ta ngược lại cảm thấy rất hăng hái để vác chim đi giải quyết mà không hề phàn nàn gì cả. Đang trong tâm trạng thư thái khi rời khỏi doanh trại của bá phụ và bá mẫu xinh đẹp, ngoài trời vẫn còn nhiều đốm lửa chưa tàn, vẫn còn khá nhiều binh sĩ bên nhau múa hát mừng đại thắng. Ta thấy một bóng hình tiều tụy đang đứng trong bóng tối gần doanh trại của bá phụ và bá mẫu, ta tiến lại vỗ vai lên lão mà hỏi…

– Ma Trảo Trưởng Lão! Bản soái có điều đã quên mất, ta đi chơi đêm như vậy cũng đã khiến ông phải vất vả rồi!

Chỉ thấy ma trảo thở một hơi dài trầm mặc, hướng về ta cung kính nói…

– Không có gì thưa đại soái! Bảo vệ ngài hiện tại là chức trách của ta! Có thể ở trong sương gió phục vụ cho chủ nhân như ngài là vinh dự mà bất cứ ma tộc binh lính nào cũng muốn có được, bao gồm cả ta! Xin đại soái đừng hiểu lầm, thật ra lão phu tâm trạng buồn phiền là vì một việc khác!





Ta nghe lão nói vậy thì rất hiếu kỳ mà hỏi…

– Mời trưởng lão nói cho ta nghe! Bản soái biết đâu có thể giúp đỡ được thì sao?

Ma Trảo nghe ta nói vậy thì nhìn ta bằng ánh mắt cảm kích, rồi lắc đầu thở dài mà nói…

– Đại soái đại nhân! Cũng không có gì! Lão phu tuổi cũng đã xế chiều! Thầm nghĩ tuổi trẻ thật là tốt! Lão phu từ nhỏ đến lớn ở trong Ma Tộc ngày đêm luyện tập võ nghệ, tuổi trẻ của mình chỉ toàn là những vết thương, những buổi tập luyện gian khổ. Lão phu vì muốn trở thành vô địch, có thể giúp đỡ được cho tộc nhân mà không ngần ngại luyện tập một môn công phu khiến cho nội lực tập trung tại cánh tay, lâu dần bàn tay ta trở thành nửa người nửa quỷ.

Nói đoạn lão giơ bàn tay phải ra phía trước, cho ta thấy một bàn tay vô cùng đáng sợ. Rồi lão lại thở dài…

– Cũng không phải chỉ là cánh tay, mà một vài bộ phận trên cơ thể của lão phu cũng đã trở thành khiếm khuyết không bằng được người bình thường.

Nói đến lời này, lão không biết là vô tình hay cố ý liếc nhẹ qua cái háng mình bằng ánh mắt đau lòng rồi nhìn về doanh trại của bá phụ rồi suy nghĩ thế nào mà gạt đi nước mắt nói tiếp…

– Lão phu nhìn lại thì bất giác, tuổi trẻ đã qua, nhưng có thể cống hiến được cho tộc nhân của mình lão phu vốn là không có gì hối tiếc. Chỉ là đến cuối đời mới nhận ra, mình hy sinh mọi thứ, từ tuổi trẻ, đến tất cả, thậm chí… vì cái đó… đến con cái nối dõi lão phu cũng chẳng hề có được… hy sinh nhiều như vậy mà cuối cùng lại không giúp gì được cho tộc nhân, mà võ công của mình cố gắng tu luyện cả một đời lại bị người ta dễ dàng mà đè ra đánh thật là nhục nhã nên bất giác một mình trong đêm sương gió cảm thấy chạnh lòng mà thôi. Xin đại soái đừng chớ hiểu lầm và thứ tội cho ta!

Nói xong những lời này thì lão lại lén quay đi mà lau giọt nước mắt già nua trên khuôn mặt khắc khổ.

Ta cũng không giấu nổi xúc động, thầm tự trách bản thân mình đã không cố gắng để thấu hiểu con người này sớm hơn, lúc hồi chiều còn giơ chân mà đá lão mấy phát vào trứng dái khiến lão khổ sở, đến hiện tại cảm thấy day dứt vô cùng. Vỗ vỗ lên bờ vai lão ta ân cần mà nói…

– Ma Trảo trưởng lão ngươi không nên tự trách! Thật ra không phải là ngươi không giúp gì được cho tộc nhân mình, chỉ cần tính đến việc ngươi và mọi người hộ tống ta tấn công ma thành, giúp đỡ ta thuyết phục ma tộc quy hàng, như vậy mà nói với ma tộc, ngươi đã là lập đại công rồi. Mà võ công của ngươi tu luyện như vậy không phải là vô nghĩa. Nếu ngươi không có năng lực, ta đâu có sử dụng ngươi để bảo vệ cho ta? Còn việc ngươi nghĩ vì sao việc hộ tống ta thống nhất ma tộc các ngươi lại là lập đại công, về việc ngươi nghĩ ta có thể giúp gì cho ma tộc các ngươi? Nếu ngươi có điều gì thắc mắc xin hãy cứ hỏi, đêm nay bản tướng sẽ dành thời gian để trả lời cho ngươi một cách rõ ràng!

Ma Trảo trưởng lão thấy ta ân cần như vậy thì cũng vô cùng cảm động. Sự thực là trong lòng lão còn có rất nhiều thắc mắc khiến cho lão vẫn suy nghĩ rất nhiều và mong muốn ta giải đáp. Được ta mở lời cho phép lão được phép hỏi tất cả những thắc mắc đó lão thực sự sung sướng vô cùng. Vội vàng chắp tay mà nói…

– Bẩm đại soái đại nhân! Quả thực đúng là lão phu có rất nhiều điều lo lắng muốn hỏi ngài về việc sau khi ngài thống nhất ma tộc ta, khiến ma tộc ta quy thuận thì ngài làm sao có thể giúp đỡ ma tộc ta trong tương lai! Kỳ thực ma tộc bề ngoài hùng mạnh như vậy nhưng những khó khăn mà chúng ta phải đối mặt rất lớn, sợ rằng ngài chưa nhìn thấy thì chưa thể hình dung ra nổi! Ta muốn hỏi ngài… ực!

Đang khi lão luyên thuyên sắp sửa hỏi lung tung thì ta tung luôn một viên đan dược chữa trị bách bệnh đổi được từ hệ thống bắn thẳng vào mồm lão khiến lão đột ngột nuốt xuống. Chỉ thấy trong thoáng chốc một luồng sáng nhu hòa len lỏi khắp cơ thể lão làm cho lão cảm thấy thoải mái, thư sướng vô cùng. Cánh tay lão được bao bọc bởi luồng sáng nhanh chóng trở nên lành lặn trở lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, một vài vết sẹo trên cơ thể dù lớn hay nhỏ đều cũng nhanh chóng được chữa lành, thậm chí con chim phía dưới của lão cũng trong ánh mắt trợn trừng như muốn nứt ra của lão mà đích thực có dấu hiệu đang muốn nở to ra, và đúng là nó đang nở ra to thật. Ta nhìn thấy toàn thân lão nhấp nháy ánh sáng chữa trị chạy khắp nơi như vậy thầm cảm thán, có lẽ lão già này đúng là đã tận dụng triệt để sức mạnh của viên đan dược không sót chút nào. Người bình thường uống vào chữa bệnh thì phát sáng một chút là bệnh hết, mà lão già này thì phát sáng từ đầu đến chân, đến cả khúc chân giữa cũng phát sáng nốt là đủ biết. Nghĩ như vậy thì trong lòng lại càng bất giác mà khâm phục về con người này hơn. Xem ra bản thân lão đích thực là luôn luôn âm thầm chịu đựng những nỗi đau mà kẻ khác không bao giờ có thể hiểu được. Chỉ thấy sau khi ánh sáng chạy đủ một vòng rồi tắt hẳn trong ánh mắt sững sờ của lão, bất chợt lão quỳ xuống, nước mắt như mưa mà nấc lên thành tiếng…

– Cảm giác này… cảm giác này… aaa! Cảm giác này là cảm giác bình thường. Cảm giác bình thường. Lão phu bây giờ đã có được cảm giác bình thường rồi! Ha! Ha! Ha! Lão phu từ khi còn trẻ luyện công cơ thể đã lúc nào cũng chịu đựng đau đớn đến nỗi đã quá quen với đau đớn đến mức quên mất cảm giác bình thường thoải mái này là như thế nào! Ta đã quên mất cảm giác bình thường này như thế nào! Đến bây giờ lại có thể một lần nữa cảm nhận được! Ha! Ha! Ha! Ha!

Ta mỉm cười tiến lại gần lão, vỗ tay lên vai lão, ngắm nhìn lão đang vui sướng lau nước mắt mà hỏi nhỏ…

– Ma trảo trưởng lão, ngài cảm thấy thoải mái rồi chứ!

Lão nghe ta hỏi vậy thì nhìn ta bằng ánh mắt cung kính vội vàng trả lời…

– Bẩm đại soái đại nhân! Không! Thần linh đại nhân! Lão phu hiện tại bệnh tật đã hoàn toàn tiêu hết, không những thế, tay chân và cái đó…

Nói đến đây thì lão vui mừng mà nhìn xuống phía dưới hạnh phúc dạt dào nói…

– Cả cái đó của ta cũng đã trở lại bình thường rồi đại soái ạ! Ta thực sự là cảm ơn ngài rất nhiều! Tạ ơn ngài rất nhiều!

Nói xong lão quỳ gục xuống mà dập đầu với ta lia lịa, ta vội vàng nâng lão dậy, sợ lão dập mạnh quá mà chảy máu đầu thì cũng khổ, nhìn vào mắt lão mà mỉm cười nói…

– Ồ, nếu đã thoải mái rồi vậy mời Ma Trảo trưởng lại tiếp tục hỏi ta về thắc mắc của ngài là làm sao ta có thể trợ giúp ma tộc các ngươi. Cảm phiền ma trảo trưởng lão các hạ hãy hỏi rõ hơn một chút để bản soái trả lời!

Ma Trảo nghe ta nói vậy thì nhất thời hai má đỏ bừng, lão rụt cổ lại, gãi đầu không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cười ngượng mà đáp lại ta…

– Đại soái đại nhân nói đùa rồi! Ta… ta làm sao mà có gì thắc mắc hay lo lắng gì về việc ngài có thể giúp đỡ ma tộc ta chứ! Đến việc giúp đỡ cho lão phu, ngài chỉ cần có thể phẩy tay cũng có thể làm được, ma tộc ta có khó khăn gì có thể khiến thần linh như ngài cảm thấy khó khăn được chứ!

Ta nghe lão nói vậy thì thầm gật gật đầu rồi đưa tay lên cằm nhìn lão từ trên xuống dưới, trầm ngâm nói…

– À! Vậy thì tốt quá! Nếu ngài đã không có gì cần hỏi thì bản soái có thể về sớm nghỉ ngơi một chút! Chỉ có điều! Ma Trảo trưởng lão! Ngài thực sự là cảm thấy hài lòng rồi à?

Lão nghe ta hỏi như vậy thì nhất thời cũng không hiểu, hiện tại cơ thể của lão đã khỏe mạnh, lành lặn trở lại, con chim cũng trở về hình dạng bình thường. Thật sự mà nói thì dùng từ hài lòng không thể gột tả được hết sự sung sướng và hài lòng của lão. Đang trong lúc lão còn chưa hiểu ta nói gì chỉ thấy ta tiến lại sát vào tai lão mà nói nhỏ…

– Chỉ bằng có ngón tay cái như vậy mà đã hài lòng sao? Ma Trảo trưởng lão! Há miệng ra! Bản soái tặng thêm ngươi một món quà nhỏ!

Ma Trảo trưởng lão nghe ta nói thì há hốc mồm không hiểu ta đang nói gì, nhưng lại giống như là vô thức mà hiểu rõ ta đang ám chỉ đến cái gì, mồm há hốc ra ngạc nhiên chưa kịp khép lại đã bị ta búng luôn một viên đan dược vào miệng, không sai, đây chính là viên đan dược có giá rẻ mạt chỉ 1 điểm dâm dục bên trong hệ thống có tác dụng làm lớn con chim của người sử dụng. Trong ánh mắt khiếp sợ của Ma Trảo trưởng lão đang nhìn xuống phía dưới thấy con chim của mình đang ngày một lớn lên trong quần. Ta quay người rời đi, đưa tay lên miệng mà ngáp ngáp nói vọng lại…

– Nếu như Ma Trảo trưởng lão đại nhân đã thực sự không còn điều gì muốn hỏi thì bản soái về nghỉ ngơi trước. Về chuyện của Ma Tộc xin cứ tin tưởng ta, đừng lo lắng gì trong lòng cả.

Chỉ thấy một tiếng rú vang từ đằng sau giống như Ma Trảo trưởng lão nhìn thấy một sự tình khiếp sợ không thể tin vào mắt mình. Lão dập đầu xuống hướng về phía ta đang bước đi mà hét lên giống như muốn tất cả mọi người phải nghe thấy…

– Đại soái đại nhân, người là thần linh của ta! Người là thánh của ta! Người là chí cao của ta! Đại soái đại nhân! Người là tất cả của ta! Ta xin đội ơn ngài! Đội ơn ngài! AAA!

Chỉ lão giống như hướng lên bầu trời mà hét lên không thể kiềm chế. Không gian bất ngờ trở lên vặn vẹo, cơ thể của lão đột ngột biến mất, khi xuất hiện trở lại đã là đứng trước mặt ta, chặn lấy lối đi của ta mà nước mắt lưng tròng, lão quỳ sụp xuống mà khóc lóc như một đứa trẻ!

– Đại soái đại nhân! Xin ngài! Xin ngài hãy nhận lấy một lạy của lão nô! Ngài không biết vừa rồi ngài đã làm những gì với lão nô! Lão nô có thể gặp được ngài trong cuộc đời này đúng là phúc phận của ta! Ma tộc có thể được đại soái ngài cho cơ hội thuần phục là phúc phận của ma tộc ta!

Ta mỉm cười, chữa hết bệnh tật cho lão, lão vẫn còn có thể chấp nhận được, cho lão một con chim to cái là lão đổi luôn xưng hô thành lão nô rồi nha! Nghĩ vui như vậy nhưng ta vẫn rất là khâm phục con người lão nên chân thành đỡ lão dậy mà nói…

– Biết rồi! Biết rồi! Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi! Bây giờ bản soái về nghỉ ngơi! Lão cũng nên nghỉ ngơi sớm để giữ sức khỏe, bảo vệ ta bên ngoài lâu như vậy cũng đã rất mệt rồi đúng không?

Chỉ thấy lão lau những giọt nước mắt đỏ hoe trên mặt mà hướng về ta lắc đầu nói…

– Không! Đại soái đại nhân! Lão nô không mệt! Lão nô không cần nghỉ ngơi, hiện tại nếu như đại soái đại nhân có mệnh hệ gì, sợ rằng đối với ma tộc ta chính là tổn thất không thể đong đếm. Lão nô dù có mất mười cái mạng cũng không thể bù đắp lại được. Ta vẫn là sẽ thức trắng đêm nay, không, không chỉ đêm nay mà những ngày sắp tới cũng phải thức trắng để bảo vệ cho ngài. Tuyệt đối không thể để đại soái đại nhân có bất kỳ bất trắc gì!

Ta nghe thấy lão quan tâm bản thân mình như vậy, trong lòng cũng không giấu nổi cảm thấy ấm áp, khẽ vỗ lên vai lão mà ân cần đáp lại…

– Ma Trảo trưởng lão à! Ngài vẫn là nên chú ý nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe! Có như vậy mới có thể bảo vệ cho ta được tốt và lâu dài về sau!

Ma Trảo trưởng lão ngước lên nhìn ta, có lẽ trong cặp mắt già nua của lão đã nhìn ta thực sự có rất nhiều thay đổi so với lúc trước, cảm thấy ta lúc này thuận mắt hơn rất nhiều. Không biết suy nghĩ gì liền nhẹ nhàng dò hỏi…

– Đại soái đại nhân! Lão nô thật ra có một đứa cháu gái, không biết…

Ta nhìn thân hình khoằm kheo của lão rồi nghe lão nói vậy thì mỉm cười trả lời…

– Ma Trảo trưởng lão! Ý tốt của ngài! Bản soái hiểu! Có điều hiện tại bản soái đang có rất nhiều giai nhân bên cạnh! Ngài không phải là đang muốn làm khổ cháu gái mình đấy chứ?

Ma Trảo nghe ta nói vậy thì cũng không bất ngờ, nhưng cũng không từ bỏ mà vỗ lên vai ta, nhìn vào mắt ta nhẹ nhàng nói tiếp…

– Thật ra nhìn lão phu thế này thôi, nhưng cháu họ của lão phu đích thực là vô cùng xinh đẹp. Ở Ma Tộc mọi người đều gọi nó là Ma Hậu.
– Ồ!

Ta nghe lão nói thì ồ nên một tiếng, trong nhất thời thì đơ ra một chút. Chúng ta nhất thời bốn mắt nhìn nhau, bất chợt đều cảm nhận được sự dâm dê khó diễn đạt trong mắt đối phương khiến cả hai đều cảm thấy ngại ngùng. Lão hắng giọng nhìn ta rồi nói tiếp…

– Đại Soái đại nhân, thật ra đứa cháu gái này của ta bao lâu nay có thể tồn tại và giữ vững vị trí trong ma tộc thì công lao của lão nô cũng đích thực là không nhỏ, lời lão nô nói với nàng quả thực là vô cùng có trọng lượng.
– À!

Sau khi nghe lão nói ta chỉ có thể ồ, và rồi lại à nên một tiếng rồi gật đầu trầm trồ, chắp tay mà nói…

– Thật không ngờ cháu gái của Ma Trảo đại nhân lại có thân phận này, vậy đúng là phải phiền tới Ma Trảo đại nhân ngài giúp đỡ cho bản soái đây một lần rồi! Có điều Ma Hậu là vợ của Ma Quân nha! Bản soái tranh thủ lúc Ma Quân bị Trụ Vương giam giữ mà cùng với trưởng lão ngài cướp vợ người ta như thế, liệu có phải là không nên không?

Ma Trảo nghe ta nói vậy thì tặc lưỡi mà nói…

– Đại Soái! Cái này là vì tương lai của Ma Tộc, có gì mà không nên chứ! Lại nói thằng nhóc Ma Quân này ở nhà toàn làm điều ác, bị Trụ Vương bắt đi cũng là đáng đời, nếu như mà dám trở về, lão phu cũng sẽ một chưởng đập chết để cho đại soái không phải cảm thấy phiền hà.

Ta nghe thấy lão hăng hái như vậy thì trong lòng cũng giống như là kích động theo, gật đầu rồi lại lắc đầu mà bảo…

– Cái này không cần, nhưng việc của Ma Hậu vẫn là rất cần đến Ma Trảo đại nhân ngài trợ giúp!

Ma Trảo mỉm cười nhìn ta mà đáp…

– Nhất định! Nhất định! He! He! Mời đại soái đại nhân về nghỉ ngơi! Ngày mai chúng ta đến Ma Thành! Lão nô sẽ hết mình trợ giúp ngài hoàn thành tâm nguyện!

Chúng ta nhìn nhau mà cười, không khí nhất thời rất vui vẻ pha lẫn một chút gì đó dâm dê. Sau đó ta từ biệt lão để trở về, còn đặc biệt dặn dò lão cũng phải chú ý mà đi nghỉ sớm. Chỉ thấy khi ta rời đi không lâu một thân ảnh đột ngột hiện ra bên cạnh của Ma Trảo trưởng lão, đó chính là bá phụ. Người khoác tay lên vai Ma Trảo trưởng lão mà nói…

– Lão già! Vừa rồi lão ré lên cái gì đấy làm lão phu không ngủ được! Ta ra đây được một lúc thì nghe thấy một điều rất hay nha! Không ngờ lão già ngươi ngay cả cháu gái của mình cũng đem đi gạ gẫm cháu ta, vậy mà trước đây còn nói chúng ta là một đám dâm dục không biết tốt xấu! Ta thấy lão mới là kẻ không biết liêm sỉ!

Chỉ thấy Ma Trảo trưởng lão nghe những lời miệt thị của bá phụ thì không tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi ưỡn hông lên để lộ con cặc to lớn đang trương cứng trong quần…

– Lão phu đây là vì đại cục của Ma Tộc ta có gì là xấu. Hơn nữa bây giờ bản trưởng lão cũng đã là một cao thủ chim to rồi, nên góc nhìn cũng đã không còn giống như lúc còn chim bé như trước nữa!

Bá phụ nghe lão nói vậy, lại nhìn lão ưỡn lên để lộ con chim trong quần trương phồng lên như thế thì mỉm cười lớn, vỗ lên vai lão mà nói…

– Ha! Ha! Ha! Tốt lắm! Lão phu đúng là nhìn ngươi càng ngày càng thuận mắt! Đích thực là rất có tương lai!

Hai ngày hôm sau chúng ta nhận được tín hiệu xin được hỗ trợ từ Độc Tướng và Hiết Tướng mong muốn trợ giúp các bộ lạc ma tộc tại vùng lân cận nên ta quyết định hoãn lại thời gian vài ngày để phân bố binh lực chia ra giúp đỡ bọn họ. Dẫu sao tình hình Ma Tộc hiện tại khá là tồi tệ, nạn đói hoành hành kéo theo rất nhiều bệnh dịch cùng vấn nạn giặc cướp. Khốn nạn hơn không phải là nhân dân ma tộc vì đói rách mà cướp bóc lẫn nhau mà do một thế lực nào đó gần đấy tên là Phiêu Miễu Thành tranh thủ lúc Ma Tộc đói khổ, lại gặp phải chiến tranh với chúng ta nên tiến hành tổ chức, cướp bóc khiến cho nhân dân ma tộc đã khổ lại càng khổ hơn, nhất thời Độc Tướng và Hiết Tướng quá đau lòng phải gửi thư xin ta thực hiện các biện pháp giúp đỡ bọn họ. Ta tất nhiên cho rằng Ma Thành ở ngay trước mắt đã nằm trong lòng bàn tay không chạy đi đâu được, nên cũng chẳng vội vàng gì. Trong vài ngày này liền bố trí quân y trợ giúp bách tính chữa bệnh, chia sẻ quân lương phân phát cháo cho nhân dân ma tộc có thể cầm cự chờ đợi tiếp viện từ Tây Bá Hầu Phủ. Ngoài ra, cũng tiện tay cử một đám tướng tài dưới trướng tổ chức một đợt càn quét đánh cho đám giặc cỏ Phiêu Miễu Thành gì đó chết một đám lớn mà hãi hùng khiếp vía, trong thời gian ngắn chúi hết cả vào trong thành không dám ló mặt ra ngoài. Nhất thời, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đại quân của ta có được tiếng tăm rất lớn trong ma tộc, thậm chí còn có rất nhiều ma tộc binh sĩ của các bộ lạc xung quanh tự mình tìm đến đầu quân cho chúng ta.

Vài ngày sau đó, đại quân chúng ta lúc này đã tập trung lại mà tiến đến sát ma thành, chỉ thấy đó là một tòa thành uy nghi, hùng vĩ. Cánh cổng bất ngờ mở ra, một vị tướng quân toàn thân toát ra tia điện dẫn theo một một đám binh lính phóng ngựa ra chặn chúng ta lại, con chiến mã của hắn cũng phóng ra tia điện, có lẽ do nhiều ngày bị chủ cưỡi mà nhiễm từ theo chủ không biết chừng, nó lướt đi trong không khí vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ lóa mắt giống như điện xẹt. Hắn lướt tới phía trước tiền quân, nghênh ngang nói…

– Đại soái Cơ Phát của Tây Bá Hầu Phủ là ai? Xin mời xuống ngựa! Ma Hậu của chúng ta mời ngài vào trong thành!

Ta ở trên xe ngựa nghe thấy vậy thì trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ với Lôi Tướng bên cạnh…

– Mời ta vào trong thành? Vậy có nghĩa là không cần phải đánh nhau nữa hay sao? Nếu vậy thì xem ra Ma Hậu này cũng là một kẻ rất thức thời! Có điều thái độ ngang ngược của tên này không đúng! Lôi Tướng! Ngươi biết gì về hắn?

Lôi Tướng nghe ta hỏi vậy thì vội vàng chắp tay đáp…

– Bẩm đại soái! Trên tường thành không bố trí cung tiễn thủ và vũ khí viễn trình hướng về phía ta cho thấy có lẽ Ma Tộc thực sự không muốn phát sinh xung đột với ngài. Cụ thể thế nào, có cần phải đánh hay không thì có lẽ họ muốn mời ngài vào trong để thương lượng. Mà tên phía trước là Điện Tướng, hắn cũng là Đại Tướng Quân ma tộc, ngang hàng với thuộc hạ, vốn dĩ đã là một kẻ ngang tàng không chịu thua kém với thuộc hạ. Nay thấy thuộc hạ là một hàng binh bị đại soái ngài thu phục thì có lẽ muốn đến đây giương oai một chút. Xin đại soái chờ một lát, thuộc hạ sẽ lập tức đi lên dập tắt sĩ khí của tên này!

Lời vừa nói xong thì Lôi Tướng cúi đầu với ta rồi thúc ngựa lao lên, giơ cao đại đao về phía Điện Tướng mà mắng…

– To gan! Đại Soái của ta là chủ tướng ba quân, há có thể mạo hiểm vào trong Ma Thành một mình! Điện Tướng, khôn hồn thì nhanh chóng mở rộng cửa thành chào đón đại quân của đại soái vào trong bàn việc với Ma Hậu đại nhân! Nếu đại sự chậm trễ, ngươi đừng hòng thoát tội!

Điện Tướng nhìn thấy người xông lên ra mặt là Lôi Tướng thì trên môi không giấu nổi nụ cười khinh miệt mà nói…

– Lôi Tướng! Uổng cho ngươi là đại tướng quân của Ma Tộc ta lại đi đầu hàng kẻ địch. Bây giờ còn dám ở đây lớn tiếng với bản tướng quân muốn dẫn đại binh bên ngoài tiến nhập vào Ma Thành! Thật là tức cười! Trừ phi có thể bước qua xác của Điện Tướng ta nếu không, không cho phép bất kỳ ngoại nhân nào được xâm nhập cấm địa của tộc ta!

Chỉ thấy một tiếng cười lớn bất ngờ vang vọng. Ma Trảo trưởng lão thoắt ẩn thoắt hiện rồi hiện ra trước mặt của Điện Tướng nói ra một câu…

– Cút! Nếu không bản trưởng lão không ngại cho ngươi nằm xuống ngay tại đây để đại soái đại nhân bước qua xác ngươi mà vào thành!

Điện Tướng nhìn lên thấy người khinh miệt mình là Ma Trảo trưởng lão thì trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không dám lớn lối mà cãi lại. Hắn chỉ đứng ì ra đó mà nói…

– Ta không phải là đối thủ của Ma Trảo trưởng lão ngài! Mời trưởng lão ra tay giết chết ta rồi dẫn kẻ địch nhập thành!

Ma Trảo thấy lần đầu tỏ ra hầm hố trước mặt ta mà lại gặp ngay một đứa lì đòn như vậy thì vô cùng mất mặt mà tức giận giơ cao tay lên, trừng mắt mà cáu gắt…

– Khốn kiếp! Lão phu sắp tức chết rồi! Ngươi đây là thực sự muốn chết! Tưởng lão phu không dám giết chết ngươi à!

Đang trong không khí căng thẳng, ta vươn vai, ngáp một cái, đứng dậy khỏi xe ngựa, nhảy lên lưng con chiến mã màu trắng xinh đẹp mà ta vô cùng ưa thích khoan thai dong ngựa tiến lên phía trước đạm mạc nói…

– Không cần khẩn trương như vậy? Ta chỉ muốn hỏi Điện Tướng tướng quân một câu! Ngươi vừa nói dù chết cũng không cho phép kẻ địch đi vào cấm địa tộc ngươi! Nhưng ngươi lại mời ta vào, đây không phải là muốn mời kẻ địch vào hay sao?

Điện Tướng nghe ta hỏi vậy, nhìn ta kính ý một chút rồi hiên ngang trả lời…

– Đại Soái đại nhân phát quân lương cứu đói cho tộc ta, lại xin Tây bá hầu phủ tiếp viện lương thực và vật dụng sưởi ấm cho chúng ta, hiện tại bên Tây Bá Hầu phủ đã hồi âm đến Ma Thành, hơn nữa, hành quân trên đường không những không sát hại bách tính vô tội còn thường xuyên ra tay cứu giúp nhân dân ma tộc đói khổ của chúng ta. Với ma tộc ta mà nói, một đại ân nhân như ngài làm sao có thể xem là kẻ địch được. Hơn nữa Ma Hậu đã đích thân mời ngài vào thương lượng, bản tướng tại sao có thể ngăn cản ngài.

Ta nghe hắn nói vậy thì gật đầu khen ngợi nói…

– Xem ra tướng quân đại nhân cũng rất là dẻo miệng. Vậy ngài xem xét một chút, tại sao không thể để ta dẫn người tiến vào trong?

Điện Tướng nhìn ta rồi hướng về phía đằng sau ta nhìn về đại quân trải dài ngút mắt mà trả lời…

– Ngoại trừ đại soái là ân nhân của chúng ta, hiện tại những kẻ này đều là kẻ địch. Sẽ không thể để bọn chúng vào cấm địa Ma Thành của tộc ta! Xin đại soái thứ lỗi!

Ta nghe hắn nói vậy thì mỉm cười thú vị mà hỏi…

– Ồ! Vậy Lôi Tướng đại tướng quân nghĩ mình có thể ngăn cản chúng ta nhập thành à?

Lôi Tướng nghe ta hỏi vậy thì vẫn hiên ngang mà chắp tay trả lời, giọng nói bình thản vô cùng…

– Bẩm đại soái! Việc của bản tướng là ngăn cản kẻ địch xâm nhập cấm địa của tộc ta. Các ngươi là kẻ địch, tiến vào trong thì bản tướng dốc lòng liều mạng ngăn cản là được. Nghĩ nhiều đến việc có ngăn nổi hay không làm gì?
– Tốt lắm!
– Hự!

Nghe Điện Tướng tướng quân nói như vậy ta thầm khen đúng là một dũng tướng hiếm có. Đặt tay lên vai hắn mà khen ngợi hai tiếng tốt lắm. Bàn tay hơi dùng lực một chút, lập tức khiến cho hắn chấn kinh mà gục người quỳ xuống trước ta, từ trên cơ thể phóng ra một luồng điện quang vào trong người ta nhất thời không hề có tác dụng gì cả khiến hai mắt hắn trợn lớn, run rẩy muốn đứng lên mà không được.

Thật ra mà nói chống lại điện của tên này cũng chẳng có gì là cao siêu, chân ta hiện giờ đi một đôi giày vải có đế cách điện nên thằng này bắn điện sang giật làm sao được. Thầm nghĩ trong lòng để điện chạy loằng ngoằng trong người có vẻ trông rất bá, nhưng nếu đem đi đánh nhau mà gặp những đứa cẩn thận về việc giày dép cách điện như ta thì cũng chẳng thu lại được một chút tác dụng gì. Vừa nhấn mạnh hắn cho hắn quỳ xuống, coi dòng điện mạnh mẽ của hắn bắn sang mình không có tác dụng ta vừa mỉm cười nói…

– Cái này là để cho ngươi biết nếu như bản soái muốn dẫn đại quân đánh vào, không cần phải nghĩ nhiều cũng chắc chắn là các ngươi không có chút tác dụng ngăn cản được chúng ta! Có điều nể tình Điện Tướng ngươi anh dũng, trung nghĩa, bản soái sẽ theo lời ngươi mà một mình tiến vào trong thành để bàn đại sự theo lời mời của Ma Hậu các ngươi. Không bố trí binh lực phòng thủ, để đại tướng như ngươi dẫn theo một vài bộ hạ liều mình đến trước đại quân để mời ta vào trong bàn việc, Ma Hậu đại nhân cũng là đã tỏ rõ thành ý. Bản soái sẽ hợp tác, đây cũng là bày tỏ niềm tin của ta vào các ngươi, cũng là cho các ngươi thêm một cơ hội thương lượng để đi đến một kết cục hòa bình.

Nói xong ta rời bỏ bàn tay ra khỏi vai của Điện Tướng, chỉ thấy hắn vậy mà cúi đầu gục xuống, không ngẩng lên nói…

– Cung nghênh đại soái nhập thành!

Các binh lính phía sau nghe vậy lập tức chia thành hai hàng mà rẽ sang hai bên rồi chống một tay mà quỳ xuống, cửa thành cũng phát ra những tiếng rầm rầm từ từ mở ra. Nhìn cánh cổng lớn âm u phía trước, ta mỉm cười mà cất bước tiến vào. Lúc này bỗng Ma Trảo trưởng lão lướt theo sau…

– Bản trưởng lão cũng muốn vào thành để bảo vệ cho đại soái!

Nói đoạn lão đi qua Điện Tướng thì dừng lại, trừng mắt nhìn hắn đang quỳ dưới đất mà nói…

– Thế nào! Lão phu thân là trưởng lão của ma tộc, ngươi sẽ không xem lão phu là kẻ địch mà ngăn cản ta không cho phép vào thành chứ?

Điện Tướng nghe vậy thì cúi người xuống, không dám ngẩng lên mà trả lời…

– Ma Trảo trưởng lão đại nhân! Mạt tướng không dám!

Nghe được lời này thì lão có vẻ có đôi chút hài lòng nhưng cố tình tỏ ra khó chịu mà nói…

– Hừ! Còn có một chút biết điều! Lần này tạm tha cho ngươi! Hôm nay đúng là ngươi khiến lão phu tức chết!

Nói xong thì phủi đít huênh hoang đắc ý nhìn lại toàn bộ đại quân một lượt rồi lướt theo phía sau ta cùng tiến vào trong Ma Thành tăm tối phía trước.

Khi chúng ta bước vào ma thành, điều đầu tiên nhìn thấy là nhân dân của Ma Thành đứng xếp hàng hai bên chỉnh tề. Họ cúi đầu trước ta cung kính mà nói…

– Chào mừng ân công đã vào Ma Thành!
– Chào mừng đại soái ân công!

Không khí rất trang trọng, vui vẻ, thậm chí có nhiều thiếu nữ xinh đẹp còn rắc hoa lên rải về phía ta rồi hò hét…

Ma Trảo trưởng lão đi bên cạnh ta mỉm cười mà nói…

– Bẩm đại soái! Đã rất lâu rồi mới có người lạ tiến vào Ma Thành, hơn nữa, ngài còn là ân nhân trợ giúp mọi người nên dân trong thành mới tiếp đón ngài long trọng như vậy!

Ta bây giờ vẫn cưỡi trên lưng con ngựa trắng, thân mặc chiến giáp của đại soái trông rất bá khí, thấy sự tiếp đón của mọi người niềm nở như vậy thì hạ mũ giáp xuống mà hướng về mọi người gật đầu mỉm cười thân thiện. Hình tượng đại soái đẹp trai ngời ngời cưỡi trên lưng bạch mã tiến vào trong sự chào đón của toàn bộ dân cư trong thành khiến cho rất nhiều thiếu nữ chao đảo, không kìm lòng nổi, thậm chí có người còn trong phút chốc mà muốn rụng trứng đến mức bị ngất đi.

Ta cứ như vậy trong sự tung hô của toàn dân mà tiến vào ma cung, tòa cung điện tráng lệ phía trước hiện ra với một tấm thảm đỏ được trải ra giữa đường long trọng đón chào ta.

Ta xuống khỏi lưng bạch mã, chân bước lên trên thảm đỏ, lập tức hai người thiếu nữ trong bộ váy đen xinh đẹp bước đến cúi đầu cung kính với ta, một nàng cầm lấy của ta thanh bảo kiếm, một nàng thì nhận lấy của ta mũ giáp rồi mỉm cười nói…

– Đại soái đại nhân đi đường vất vả, trước khi vào Ma Cung gặp mặt Ma Hậu đại nhân bàn việc, xin mời để hai chúng ta giúp đỡ đại soái đại nhân tẩy sạch bụi trần!

Lời nói các nàng nghe thật ôn nhu khiến cho một kẻ trong thời gian dài trải qua chinh chiến tàn khốc như ta không giấu nổi bị hấp dẫn mà mê mẩn. Ta nhẹ gật đầu theo hai nàng tiến vào bên trong. Chỉ thấy một nàng thì dắt ta vào, một nàng tiến lên trước, ngăn cản Ma Trảo trưởng lão nói…

– Ma Trảo đại nhân! Xin mời ở ngoài! Do Ma Hậu đại nhân muốn tiếp đón Đại Soái thật là đặc biệt! Người ngoài không tiện quấy rầy kính mong Ma Trảo trưởng lão thông cảm!

Ma Trảo không biết nghe nàng nói xong thì hiểu những gì mà nhẹ vuốt chòm râu trên cằm, liên tục gật gù mà cười dâm dê nói…

– Tốt! Tốt! Xem ra bức thư tối qua lão phu ngấm ngầm gửi cho đứa cháu gái này đã giúp nó biết cách phải tiếp đón đại soái đại nhân như thế nào! Ha! Ha! Ha! Ha!

Ma Trảo trưởng lão bị giữ ở ngoài. Ta theo hai nàng tiến vào bên trong một căn phòng xa hoa, ở giữa có một cái bồn tắm lớn. Ta bây giờ chỉ còn lại một mình cũng không sợ, bản thân ta võ nghệ hiện tại đã vô cùng cao cường, lại có hệ thống hỗ trợ, lúc nào cũng có thể dùng điểm dâm dục để đổi lấy các loại thuốc giải độc để nuốt thẳng vào mồm, nên hiện tại một mình ở chung với một đám thiếu nữ xinh đẹp ôn nhu thế này thì có gì mà phải sợ, có sợ thì chỉ sợ con chim của ta trong quần không chịu nổi mà đè các nàng ra hiếp dâm tại chỗ mà thôi.

Chỉ thấy hai nàng đưa ta vào trong thì nhìn ta rồi mỉm cười e thẹn. Ta bây giờ có cảm giác như con cừu non bị các nàng dắt đi đến nơi các nàng muốn, làm những gì các nàng thích, thấy các nàng như vậy thì bản thân cũng chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thập phần ngượng ngùng. Mà làm sao có thể không ngượng ngùng khi hai bên chưa có chuyện gì mà một đại soái tướng quân oai phong lẫm liệt như ta con cặc đã đội lên trong quần một đống ở phía dưới giống như muốn phá quần mà chui ra. Mặc dù cảm thấy vô cùng xấu hổ trong hoàn cảnh này nhưng ta cũng không làm sao mà suy nghĩ, bảo ban cho nó tự mình hạ xuống được.

Sau khi tỏ ra e thẹn một lúc, hai nàng nhẹ nhàng treo kiếm và mũ giáp của ta lên tường rồi quay lại, đặt tay lên vai ta, nhỏ nhẹ nói…

– Đại soái đại nhân, để chúng thiếp cởi áo bào, hầu hạ cho đại nhân tắm rửa ạ!

Ta mỉm cười, gật đầu xấu hổ nói…

– Thật là ngại ngùng! Không biết làm thế này có tiện không?

Các nàng nghe ta nói vậy thì nhất thời che miệng mỉm cười…

– Xin đại soái chớ ngại ạ! Đây là việc mà chúng ta nên làm! Và cũng việc mà chúng ta muốn làm!

Nói xong thì một nàng nhẹ nhàng cởi áo bào của ta, một nàng thì quỳ xuống, dùng tay đặt lên cạp quần của ta. Cạp quần ta từ từ bị kéo xuống, ta cũng chẳng dám cúi xuống mà nhìn vì ta biết con cặc đang bí bách của ta lúc này mà bị kéo quần xuống khả năng là sẽ bung ra bật thẳng vào mặt nàng. Nên ta cố gắng mà nhắm mắt, kiềm chế nó, cố gắng khống chế để nó không vì quá kích thích mà cứ trương lớn như vậy, nhưng càng kiềm chế thì nó lại càng giống như không chịu nổi mà vươn mình ra trước, quần vừa kéo xuống thì liền bung ra, mạnh mẽ đập thẳng vào mặt con gái nhà người ta thật. Ta chỉ còn biết lấy tay che mặt lại, xấu hổ vô cùng. Mà ở phía dưới lại vang lên tiếng cười khúc khích, rồi một giọng nói mê ly nhẹ nhàng vang lên…

– A! Đại soái đại nhân! Xem ra ngài quả thật là anh dũng, tài giỏi giống như lời đồn nha! Thật là, chỉ mới lần đầu gặp mặt đã đánh lên mặt người ta như vậy rồi! Thật là khiến cho người ta yêu chết mất thôi! Ưm! Ưm!

Ta nghe nàng nói vậy cũng chỉ còn biết đỏ mặt mà chịu trận, thật không ngờ, tiếp đó liền cảm thấy một cảm giác sung sướng đột ngột lan tỏa toàn thân, cảm giác như con cặc đã được một cái miệng mềm ngậm vào mà bú mút một cách say sưa mang đến cho ta vô cùng sung sướng. Ta kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy nàng thiếu nữ bên dưới, tay vẫn đang kéo cạp quần ta mà đã không chờ đợi nổi liền há miệng ra ngậm lấy con cặc ta mà bú mút. Con cặc đang cương cứng kịch độ vì nứng của ta bất ngờ được đút vào một cái mồm xinh đẹp mà được bú mút, liếm láp như thế thì làm sao mà chịu nổi, liên tục trương lớn bên trong miệng của nàng, cái hông ta cũng bất giác đưa đẩy để con cặc ra vào trong miệng nàng, tận hưởng cảm giác vừa được bú, vừa được chủ động địt vào cái mồm của người con gái xinh đẹp bên dưới. Ta vừa hẩy mông, vừa hạ tay xuống, đưa tay lên xoa lấy đầu nàng mà cảm nhận sự sung sướng vô tận.

Chỉ thấy nàng con gái còn lại vẫn còn đang cởi áo bào cho ta còn chưa xong cũng không kiềm chế nổi, le lưỡi ra liếm lấy tai ta, rồi dùng tay nhẹ hướng mặt ta nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà kiều mị uốn éo cơ thể, vừa cọ cọ vào ta, vừa trao cho ta nụ hôn ướt át đến tận cùng của dâm dục.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng
Chính sách bảo mật | Điều khoản sử dụng